KNNTL - Số 123 – Ông Huỳnh Văn Định – Ngày 18/12/2013
Kết nối những tấm lòng tuần này, là câu chuyện về gia đình ông Huỳnh Văn Định, ở Thị trấn Chợ Chùa, huyện Nghĩa Hành. Ông Định năm nay đã 74 tuổi, tai biến cách đây 4 năm phải nằm một chỗ. Cậu con trai thứ, anh Huỳnh Ngọc Lai, cưới vợ được hơn 3 năm về sống cùng nhà. Nhưng bất hạnh đã xảy đến, anh Lai bị ung thư xương. Gánh nặng gia đình oằn lên vai chị Mai Thị Thơ, vợ của anh Lai. Ba chồng nằm một chỗ, mẹ chồng đã lớn tuổi, chồng bị ung thư phải chạy chữa thường xuyên, cô con gái nhỏ chưa được 2 tuổi không chịu rời vòng tay của mẹ.
Ngày 18/12/2013, Anh Trương văn Trung – Bí thư Đoàn Công ty Sữa Đậu nành Việt Nam – Vinasoy thăm và trao tặng 10.000.000 đồng cho gia đình Ông Định
Khối u ở mắt cá chân phải, và đã di căn, khiến cho anh Lai, người đàn ông, trụ cột chính của gia đình, đến cả việc vệ sinh cá nhân, cũng phải nhờ đến vợ.
Chị Mai Thị Thơ: Cha bệnh nằm một chỗ, mẹ già không làm được gì, chỉ có mình em làm chính trong gia đình, em bị ung thư thế này, cuộc sống cũng nhờ bà con giúp đỡ, em giờ không biết dựa vào ai, bệnh của em cũng chỉ cầm cự thôi.
Mỗi lần chăm sóc cho ông Định, là mỗi lần cả gia đình vất vả. Ông bị tai biến vì xuất huyết não. Tính khí cũng thất thường. Và chị Thơ, luôn phải gánh chịu mỗi ngày khi đến chăm sóc cho ông.
Bà Lưu Thị Bút, vợ ông Định, cũng chỉ ở nhà, loay hoay phụ giúp con dâu chăm sóc bệnh tình cho 2 người đàn ông bị bệnh.
Chân phải của ông Định, đã không còn, vì bị rắn độc cắn cách đây 20 năm, và phải tháo khớp. 4 năm nay ông phải nằm một chỗ vì bị tai biến. Con trai ông, anh Lai, với khối u đang di căn rất nhanh ở chân phải, dù đã được mỗ nhiều lần.
Như vòng quay của sự bất hạnh, cái nạn gỗ mà ông Định sử dụng trước khi bị tai biến, giờ lại đeo bám thêm một cuộc đời, là con trai ông.
Ông cha bị rắn cắn, phải tháo khớp, đi cái nạn này được 20 năm, giờ mình sử dụng. Ở đời ai học được chữ ngờ.
Chữ “ ngờ” mà anh Lai không học được, lại gắn vào quá khắc nghiệt cho gia đình này. Thu nhập của chị Thơ, không ổn định. Tiền làm mỗi ngày với công việc dán áo mưa, đủ mắm muối qua ngày. Nhưng từ hôm cơn lũ đi qua, nguồn thu nhập cũng không còn, vì máy móc ở chỗ làm bị ngập nước hư hỏng. Hơn 1 xào lúa không đủ cho cả 5 miệng ăn. Nợ lại chồng thêm nợ mỗi lần anh Lai vào thành phố chữa trị. Cuộc sống gần như tối mù mỗi khi chị nghĩ đến ngày mai.