KNNTL - Số 114 – Chị Đặng Thị Mỹ Dung – Ngày 15/10/2013
Hoàn cảnh khó khăn trong kỳ này, chúng tôi xin được chia sẻ câu chuyện của ba mẹ con chị Đặng Thị Mỹ Dung ở thôn Thế Lợi, xã Tịnh Phong - Sơn Tịnh. Hình ảnh người mẹ trẻ chở theo đứa con nhỏ đi bán vé số dọc trục quốc lộ 1A đoạn qua xã Tịnh Phong đã trở nên quen thuộc với người dân gần 1 năm qua. Từ lúc chồng mất, một mình chị Dung gồng gánh nuôi 3 con nhỏ. Đứa lớn nhất mới học lớp 2 và đứa nhỏ mới gần 1 tuổi.
Một ngày của gia đình chị Đặng Thị Mỹ Dung. Chồng chị đã mất cách đây 7 tháng vì bệnh ung thư. 7 tháng nay, không có chồng, một mình chị tất bật với ba đứa con nhỏ. 35 tuổi, nhà lại không có ruộng vườn, 3 đứa con suýt soát tuổi nhau. Khi người đàn ông, trụ cột chính trong gia đình không còn nữa, đi làm thì không biết gửi con cho ai, chị đành phải mang theo đứa con nhỏ đi bán vé số.
Ngày 15/10/2013, Anh Trương văn Trung – Bí thư Đoàn Công ty Sữa Đậu nành Việt Nam – VinaSoy thăm và trao tặng 10.000.000 đồng cho gia đình chị Dung
Chị Dung nói: Bây giờ biết làm sao, thì đi bán để nó ngồi phía trước vậy đó. Kiếm tiền về lo cho 2 đứa kia ăn học, tiền mua sữa cho con này. Bán 1 tờ mới lời được 1 ngàn, ngày bán đâu có được bao nhiêu đâu...
Bán vé số dọc con đường quốc lộ 1A ở khu vực gần nhà, mỗi ngày bán không được nhiều. Nhưng chị lại không thể đi xa vì còn hai đứa con nhỏ ở nhà. Dù nhiều người thương cho hoàn cảnh của chị, mua giúp chị vài tờ vé số, nhưng số tiền kiếm được, không đủ lo cho mỗi bữa ăn của cả gia đình.
Một người dân nói: Cô thấy 2 mẹ con nó đi bán đường này hoài. Tội cho đứa nhỏ, trời nắng thì không sao, trời mưa tội lắm. Hôm cô thấy tội quá, cho 50 ngàn, nhưng cũng không đủ vào đâu, nên mỗi lần mua cho nó vài tờ vé số. Mong sao cho mẹ con nó khỏe mạnh, chứ đi như vầy con nhỏ mà bệnh thì không biết sao.....
Bé nhỏ con chị Dung được đặt tên là Thương Mến. Cha mất, bé phải sớm quen với bụi đường, nắng mưa cùng bước đường mưu sinh của mẹ.
Em Trần Đức Minh, đang 7 tuổi, và em Trần Thị Mẫn, 6 tuổi. Hai đứa trẻ đã quen với việc đi học về khi mẹ và em gái vẫn chưa về.
Buổi trưa mẹ chưa về thì tụi con nấu nước uống cho hết đói rồi đi ngủ, khi nào mẹ về mẹ nấu cơm ăn.
Một ngày nữa lại bắt đầu, và vòng quay vốn dĩ đã quá quen thuộc. Cô con gái nhỏ, vẫn theo mẹ rong ruổi ở các ngả đường với những tờ vé số, để cùng mẹ cố kiếm tìm những bữa cơm có thịt cá cho bốn mẹ con.
Và hai đứa con lớn của chị Dung, đứa lớp 1, đứa lớp 2, mỗi buổi đi học về, lại phải uống nước cho đỡ đói để đợi mẹ về mới nấu cơm.