KNNTL - Số 97 - Chị Nguyễn Thị Tuyết - Ngày 12/6/2013
Hôm nay, kết nối những tấm lòng xin được kể câu chuyện của chị Nguyễn Thị Tuyết, ở thôn Thanh Trà, xã Bình Khương, huyện Bình Sơn. Chị Tuyết 35 tuổi. Năm 19 tuổi, chị phát hiện bị suy tim độ 3. Đằng đẵng 16 năm nay, chị chống chọi với những cơn đau của bệnh tim hành hạ. Và trong suốt thời gian đó, người cha của chị là ông Nguyễn Bình đã đỡ đần cho chị từng công việc trong nhà. Ông Bình đưa chị Tuyết đi chữa bệnh khắp các bệnh viện, trong khi ông lại bị cụt một chân. Tình cha con giữa người cha già yếu, khuyết tật và người con gái bị bệnh đã là một câu chuyện cảm động ở vùng quê nghèo Bình Khương.
Ngày 18/06/2013, Anh Trương văn Trung – Bí thư Đoàn Công ty Sữa Đậu nành Việt Nam – VinaSoy thăm và trao tặng 10.000.000 đồng cho Chị Tuyết
Chị Tuyết luôn có một điểm tựa là người cha già. Mẹ của chị 2 mắt đã bị mờ, còn người chị gái thì bệnh thiểu năng từ nhỏ.
Chị Tuyết kể lại: 2 cha con dẫn ra Huế, ra đó được 1 tuần, họ hỏi có điều kiện phẫu thuật không, mình nói không có, họ cho về. Hơn 8 năm rồi.
Nói chung đi để họ khám mình biết hẹp hay hở, chứ nhà mình làm nông tiền đâu cho có mà chuẩn bị số tiền lớn. Chỉ ra đó mang theo đủ 2 cha con ăn ở trong một tuần, về xe thôi chứ đâu có cho nhiều.
Ông già bị cái chân hồi xưa vậy đó. Nói chung ổng bị nhiều trận đau lắm, nghĩ ổng cũng đi rồi, mà đi ra Đà Nẵng cũng đỡ. Giờ tuổi ổng 75 rồi, mà đi miết, hết lên núi, xuống ruộng. Chị thì buồn khóc một mình chứ làm sao. Mình con gái vậy mà ở nhà, còn ổng chân cẳng vậy mà lội ruộng. Có hồi rải phân mượn tùm lum không được. Chị đứng rải thì ổng không cho, sợ xỉu trong ruộng. Mà ổng nói để bưng phân, chống từng bước, từng bước rải.
Bao nhiêu công việc từ nhà ra đồng, ông Bình đều ráng làm. Nhà có 4 người, nhưng ông là người duy nhất có thể lao động, cho dù cụt một chân.
Mình thì đau ốm bệnh tật vậy, với lại mẹ thì mắt không thấy, chị ở nhà thì chỉ khờ. Bả thì 4, 5 năm nay tuyệt đối ở nhà luôn. Lần quần ở nhà chứ vô bếp cũng vô không được luôn. Mắt không thấy, vô bếp thì nó chói, không vô được. Bà già mắt mờ, rồi bị bệnh phổi, lâu lâu ho ra máu.
Công việc của chỉ thì sáng đi kiếm lá, chiều thì đi chăn bò, chứ không làm gì hết. Tới mùa vụ thì người ta đi vần công được, còn chỉ làm chậm, nên không ai kêu.
Sống khổ cực đã thành quen, ông Bình bảo, cực khổ mình chịu được, thiếu ăn cũng là chuyện thường, nhưng cái lo sợ nhất là vợ và 2 con. Cả 3 người đều bệnh nhiều năm, nhưng lỡ bệnh nặng thêm thì không biết lấy gì xoay xở.
Gia đình nghèo, nhiều người lâm bệnh nên lắm gian truân, chị Tuyết nghĩ phận mình không thể mơ về một mái ấm gia đình riêng. Sống cùng mẹ, cùng cha, và được yêu thương, đó cũng là niềm an ủi, dù cuộc đời rẽ ngang vào bất hạnh.
Cả gia đình 4 người mà ai cũng bệnh tật, người bị mù, người thiểu năng bẩm sinh, người bệnh tim, chỉ có người cha già khuyết tật một chân là trụ cột gia đình. Với mong ước chữa bệnh được cho con, ông Bình đã từng đưa chị Tuyết đi khắp các bệnh viện, nhưng cuối cùng rồi về nhà uống thuốc cầm cự.